LỪA ĐƯỢC TRỌNG DỤNG
Ngày xưa, có một ông vua trong cung, Vua dùng một
nhà thiên văn để tiên đoán thời tiết.
Một hôm, vua sửa soạn du hành ở vùng quê. Y phục của Vua
hết sức rực rỡ. Trước khi khởi hành. Vua hỏi nhà thiên văn:
-
Nhà
ngươi thử xem, trời hôm này có mưa không?
-
Xin
bệ hạ yên tâm. Thần dám chắc suốt cả ngày hôm nay, không có lấy một hạt mưa nho
nhỏ rơi xuống.
Về đến vùng quê, vua xuống kiệu để đi
bộ. Giữa đường ngoài gặp một bác nhà quê cỡi trên lưng một con lừa.
Bác nhà quê tâu với vua: Xin hoàng đế hãy trở về hoàng cung
vì trời sắp mưa to gió lớn.
Vua tỏ ý bất bình nói:
- Trong triều mỗi năm trẫm tốn hao bao nhiêu là tiền để trả
lương cho một viên quan xem thiên văn, lẽ nào viên quan ấy lại xem trật. Ngươi
không nên nói bậy để mất uy tính một kẻ bầy tôi của trẫm.
Nhà vua ung dung đi bộ không chút e ngại nhưng nào ngờ,
chẳng bao lâu thì có một trận mưa tầm tã dữ dội từ trước đến nay chưa từng
thấy, khiến vua ướt mèm cả.
Về đến hoàng cung, vua tức giận, lập tức bãi chức viên quan
xem thiên văn và cho đòi bác nhà quê cỡi lừa đến thay thế.
Khi được vua gọi đến, bác nhà quê tâu:
— Chúng tôi xưa nay chẳng bao giờ biết
xem thiên văn cả. Sở dĩ chúng tôi đoán trúng trời mưa là nhờ con lừa này. Khi
nào thấy nó quặp tai xuống thì thế nào cũng có mưa, tai càng quặp xuống bao
nhiêu mưa càng to bấy nhiêu.
Vua phán:
-
Ra
không phải người có tài mà lừa của ngươi có tài. Thế thì tuyển dụng con lừa
vậy...
THÁNH LINH
Bà nọ có hai cô con gái, cô chị đã có chồng, cô em mới mười
bốn tuổi, đang còn đi học. Cô chị lấy chồng đã được bốn năm nhưng không có con
cái gì cả. Nàng đã nhiều lần đi bác sĩ để chữa nhưng vẫn vô hiệu. Bà ngoại mong
có cháu đế bồng cho vui nhà vui cửa, và cũng để cho chàng rể không kiếm con mà
không cưới hầu.
Nghe một ngôi đình nọ có tiếng linh thiêng, ai đến cầu tự
cũng đều được toại
nguyện. Bà mới giấu hai vợ chồng cô chị, đem lễ vật theo đi đến
ngôi đình, cầu tự, hầu sớm có một đứa cháu ngoại.
Sau khi đi đến đó trở về, bà tự nhiên tin tưởng thế nào thần
linh cũng phù hộ.
Một năm trôi qua, một hôm người bạn nghe bà than thở:
-
Thánh
ngài linh thiêng thật chị à. Nhưng lỗi là lỗi ở tôi, lẽ ra tôi xin khấn ngài
xin cho con chị thì tôi lại khấn lầm tên con em, khiến nó phải bỏ học giữa
chừng và cũng chẳng biết cha thằng bé là ai nữa..
SÂM TÔ
Ngày xưa có một ông thầy thuốc truyền nghề cho bốn năm người học trò.
Trong vòng một năm sau các trò làm ăn tầm thường thôi, duy có trò Tèo là nổi
tiếng như cồn. Lúc học với thầy thì Tèo chỉ thuộc hạng tầm thường còn kém xa các
anh em khác. Thầy cũng ngạc nhiên không rõ vì sao. Thầy mới cho vài người đến
dò xem thì sô bệnh nhân đến chữa đông gấp ba gấp bốn số bệnh nhân của thầy.
Một hôm thầy bị mắc xương, làm cách nào cũng không lấy ra
được. Thầy đã mời nhiều người nhưng ai cũng thua, thầy liền nghĩ đến cậu học
trò liền bảo con gọi đến.
Thầy bảo Tèo:
—
Thầy
nghe con độ này hốt thuốc nổi tiếng dữ lắm. Thầy hiện bị một cái xuuơng nằm
ngang trong cuống họng. Con xem thử có thang thuốc gì hiệu nghiệm thử hốt cho
thầy một thang xem sao. .
Tèo đáp:
— Thưa thầy, đối với ai con còn dối
trá, khoác lác để người ta làm mà nghe theo, chứ đối với thầy con đâu dám dối
trá. Những gì thầy dạy về dược tính, về kinh mạch, con thấy khó khăn quá nên
xếp sách lại một nơi không bao giờ mở ra nữa. Con chỉ dùng độc hai vị sâm tô
(củ sâm và lá tía tô). Bất kỳ bệnh gì con cũng hốt có 2 vị đó không sâm thì tô,
không tô thì sâm, thế mà bệnh đều lành cả thế mới lạ cơ chứ.
Thầy nghe Tèo nói xong, cười ngất, cười lăn cười lóc, cười
đến nỗi cái xương mắc trong họng văng ra ngoài.
Tèo nói tiếp:
— Còn bệnh thầy con chỉ kể chuyện cũng
đủ lành chứ không phải hốt thuốc nữa..
0 nhận xét:
Đăng nhận xét