Khi phải viết ra những lời này, tim tôi đau đớn vô cùng. TB
là con trai thứ 2 của tôi, trên TB còn có một chị gái rất thông minh và nhanh
nhẹn nên khi sinh ra TB tôi đã vô cùng tự hào và vui vẻ. Tôi đã đặt rất nhiều
hy vọng và ước mơ lên con trai. Con trai vẫn phát triển các mốc vận động như
các bạn cùng trang lứa, rồi con trai cũng bà bà như bao bạn khác ấy thế mà đợt
30/4 năm nay tôi cho cháu về quê, đột nhiên chị dâu tôi có nói TB sao lạ thế,
chậm nói thì không nói làm gì nhưng khi gọi TB không hề có phản ứng hay quay lại.
Tôi mới bắt đầu để ý đến con trai mình, và nghĩ những lời chị nói là đúng thật.
Sau kỳ nghỉ lễ, tôi cho TB đi khám ở viện nhi TW. Thật đau xót khi các bác sỹ ở
viện nhi đã kết luận cháu có nguy cơ tự kỷ cao. Tôi thật sự không biết mình phải
làm gì nữa, có quá nhiều câu hỏi đặt ra có quá nhiều sự đau đớn, sự lo lắng về
tương lai của con trong suy nghĩ của tôi. Thế rồi tôi cũng dần phải chấp nhận
thực tế, tôi bắt đầu tìm lớp học mầm non cho con, tìm cô giáo dạy can thiệp cho
con. Đến hôm nay cũng đã được 2 tháng con đồng hành với các bạn ở trường, mặc
dù con vẫn chưa thể hòa đồng hay nói được từ nào mặc dù con đã 24 tháng nhưng
tôi tin con trai tôi sẽ mạnh mẽ và phát triển dần theo thời gian. Tôi tự nhủ
mình không thể yếu đuối, mình phải là chỗ dựa cho con trong thực tại và cả
tương lai rất dài về sau.