Chào các bạn,
Ngày hôm nay tôi xin kể cho các bạn câu chuyện mà tôi đã chứng kiến tại bệnh viện quân đội trung ương 108. Câu chuyện của tôi là về chị Tuyến ở Nam Định. Chị Tuyến là một người phụ nữ ở tuổi 43, dáng người chị to béo. Chị Tuyến có tình cách khá hiền lành. Theo chị kể thì công việc ở quê của chị là tráng bánh đa nem và mỗi ngày chị kiếm được 180 nghìn từ công việc đó. Hôm đó, chị Tuyến và chồng nhập viện, chồng chị Tuyến bị chảy máu dạ dày nặng nên các bác sỹ ở đa khoa Nam Định đã chuyển chú ấy lên bệnh viện 108. Tại sao, mình gọi chị Tuyến mà lại gọi chồng chị ấy là chú? Là bởi vì chú ấy đã 65 tuổi, chị Tuyến là người vợ thứ hai của chú sau khi người vợ cả của chú ấy mất. Chú thì chỉ có một cô con gái nuôi đã hơn 20 tuổi và đang đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài còn chị Tuyến thì cũng đã có một con trai riêng cũng đã lấy vợ và có cháu nội. Mình kể về chị Tuyến là vì như này. Hôm đó, bác sỹ có nói chồng chị phải truyền máu thêm vì chú bị chảy máu dạ dày rồi yêu cầu chị Tuyến đóng tạm ứng viện phí là 5 triệu VNĐ. Vâng là 5 triệu VNĐ. Có thể với những người khác hoặc rất nhiều người khác, số tiền đó không hề lớn nhưng với chị Tuyến thì nó lại quá lớn. Sau khi nghe số tiền viện phí phải đóng thêm, chị Tuyến gọi điện cho cô con gái riêng của chồng bên nước ngoài qua Zalo thì được cô nói rằng : Con làm gì có tiền nữa mà gửi về xong cô tắt máy. Và rồi chị Tuyến gọi cho người con trai riêng của mình đang chạy Grab trên Hà Nội này, thì có lẽ cậu em đó đang trên đường nên mẹ gọi mấy chục cuộc cậu cũng không nghe máy. Chị Tuyến thất vọng lần thứ hai. Và rồi chị Tuyến gọi cuộc gọi thứ ba cho anh trai của chị ấy, thì người anh trai kia vừa nghe máy cái đã xả một tràng vào điện thoại : Có ở nhà, nhưng mà không có gì cho vay đâu, đừng có mà gọi nữa, tự lo liệu đi. Chị Tuyến vừa nghe điện thoại vừa khóc, chị khóc không chỉ vì uất ức vì bất lực khi không có nổi 5 triệu đồng để cứu chồng. Bác sỹ thì tý một cái lại giục chị ấy đóng thêm viện phí, mà chị chả biết bấu víu vào ai để có nổi 5 triệu đồng để đóng. Cuối cùng của câu chuyện thì người chị dâu của chị ấy, chắc có lẽ cũng nghĩ ngợi với chị mà chuyển khoản cho chị vay với lời cáu gắt : Chỉ cho vay trong 1 tháng thôi đó nhé. Đấy các bạn ạ. cuộc sống còn quá nhiều hoàn cảnh khó khăn. Vậy nên mình chỉ mong muốn nhắn nhủ với các bạn trẻ rằng : Hiện này có một công việc để làm đã là hạnh phúc rồi. Đi làm các bạn cứ cống hiến hết mình khắc sẽ được ghi nhận. Và mình mong các bạn sống tiết kiệm lại, sống có kế hoạch lại. Bởi khi xảy ra biến cố các bạn không thể trả viện phí bằng những bức ảnh đẹp tại nhà hàng, tại các nơi du lịch hoặc trả viện phí bằng các hóa đơn mua quần áo, ăn uống tại các nơi sang trọng đâu. Các bạn có điều kiện thì mình không dám nói nhưng các bạn xuất than gia đình khó khăn hoặc bình thường như mình, các bạn hãy luôn để ra cho mình một khoản dự phòng khi gặp bất trắc trong cuộc sống các bạn nhé. Hãy nghe mình, đừng tiêu hoang, đừng bóc ngắn cắn dài các bạn nhé. Chúc các bạn mọi điều tốt đẹp!