Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2023

Con trai tôi bị tự kỷ Phần 1

 

Khi phải viết ra những lời này, tim tôi đau đớn vô cùng. TB là con trai thứ 2 của tôi, trên TB còn có một chị gái rất thông minh và nhanh nhẹn nên khi sinh ra TB tôi đã vô cùng tự hào và vui vẻ. Tôi đã đặt rất nhiều hy vọng và ước mơ lên con trai. Con trai vẫn phát triển các mốc vận động như các bạn cùng trang lứa, rồi con trai cũng bà bà như bao bạn khác ấy thế mà đợt 30/4 năm nay tôi cho cháu về quê, đột nhiên chị dâu tôi có nói TB sao lạ thế, chậm nói thì không nói làm gì nhưng khi gọi TB không hề có phản ứng hay quay lại. Tôi mới bắt đầu để ý đến con trai mình, và nghĩ những lời chị nói là đúng thật. Sau kỳ nghỉ lễ, tôi cho TB đi khám ở viện nhi TW. Thật đau xót khi các bác sỹ ở viện nhi đã kết luận cháu có nguy cơ tự kỷ cao. Tôi thật sự không biết mình phải làm gì nữa, có quá nhiều câu hỏi đặt ra có quá nhiều sự đau đớn, sự lo lắng về tương lai của con trong suy nghĩ của tôi. Thế rồi tôi cũng dần phải chấp nhận thực tế, tôi bắt đầu tìm lớp học mầm non cho con, tìm cô giáo dạy can thiệp cho con. Đến hôm nay cũng đã được 2 tháng con đồng hành với các bạn ở trường, mặc dù con vẫn chưa thể hòa đồng hay nói được từ nào mặc dù con đã 24 tháng nhưng tôi tin con trai tôi sẽ mạnh mẽ và phát triển dần theo thời gian. Tôi tự nhủ mình không thể yếu đuối, mình phải là chỗ dựa cho con trong thực tại và cả tương lai rất dài về sau.

Công ty tôi vắt chanh bỏ vỏ?

 

Tôi buồn quá các bạn ạ, nay tôi phải lên bài đăng này để giải tỏa nỗi buồn trong lòng mình. Tôi gắn bó với công ty đến nay cũng được 9 năm rồi. Nhớ lại những ngày đầu đến công ty, mọi người ai cũng tình cảm và ở đây tôi đã có những người bạn người em người anh người chị rất là vui vẻ, thế rồi theo thời gian trôi đi, khi công ty đã đi vào vận hành ổn định rồi thì công ty tôi như thay máu, toàn bộ lứa nhân viên cũ đồng hành với tôi đều bị cho vào tình cảnh ép phải nghỉ. Tôi xót xa vô cùng, nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ những con người đó đã lăn xả hết mình vì công ty, đã cống hiến tuổi trẻ, nhiệt huyết cho công ty nhưng mà khi thời gian trôi đi họ lại bị quên lãng. Phải chăng các công ty tư nhân luôn như thế, họ chỉ đặt quyền lợi của mình lên trên còn tình cảm chỉ là thứ phôi pha. Có những người đến và cống hiến hết mình nhưng khi họ không còn giá trị nữa, dự án kết thúc họ lại bị tìm cách cho thôi việc. Lòng người thật là đa đoan.

Không chỉ là câu chuyện ở công ty tôi, ở công ty chồng tôi là môi trường nhà nước cũng thế, có những anh rất giỏi sinh năm 1980, nhưng rồi theo thời gian anh cũng bị cho vào thế phải chủ động nghỉ để chuyển sang môi trường khác bởi vì mỗi lần thay sếp là một lần thay máu nhân viên. Tính ra chả có gì là trường tồn mãi theo thời gian các bạn nhỉ. Vậy nên chúng ta phải luôn trang bị cho mình kiến thức và đặc biệt phải biết sống tiết kiệm để phòng ngừa cho những trường hợp như này. Chúng ta sống ngày hôm nay tốt đẹp nhưng không biết ngày mai sẽ ra sao. Hiện nay thời kỳ kinh tế khó khăn sau đại dịch, các công ty sa thải nhiều nên có vẻ ai cũng rơi vào thế khó của mình khi bị cho sa thải.

Tôi thì như đứng giữa ngã 3 đường, tôi sợ rồi khi tôi nghỉ tôi có xin được việc mới không, rồi khi xin được việc mới rồi liệu tôi có hòa nhập được không bởi tôi có một yếu điểm là khả năng hòa nhập khá kém, nhưng nếu cứ gắn bó mãi với công ty thì tôi cũng chỉ mãi dậm chân tại chỗ với mức lương hiện tại. Ôi cuộc sống này có quá nhiều điều phải suy nghĩ…